Lên ngàn nhặt rễ cây khô
Giữa mùa lá rụng ngẩn ngơ lưng đồi
Mất nguồn nhựa sống đầy vơi
Còn phơi cốt cách nói lời vô thinh…
Ấy ai đôi mắt hữu tình
Qua bao tiềm ẩn tạo hình thiên nga
Hóa thân trong kiếp phù hoa
Phải chăng là một món quà thế thôi
Khô khan nhưng cứ ngẩng đầu
Với con người… nối nhịp cầu thân thương
Bơi trên gợn sóng vô thường
Người xem… chắc cũng vấn vương tơ lòng.
Nam Trung
Tin tức khác